South Park: The Stick of Truth
The Stick of Truth từng bị kiểm duyệt ở Đức vì hình ảnh liên quan đến Đức Quốc Xã và ở một số quốc gia khác do các cảnh người ngoài hành tinh nội soi trực tràng.
Lần đầu tiên thấy The Stick of Truth, tôi có cảm giác như thật sự đang xem South Park, giống như tập "Make Love, Not Warcraft" nổi tiếng ấy. Một phần là vì đồ hoạ của game hoàn toàn trùng khớp với bộ phim, và toàn bộ phần lồng tiếng lẫn một phần kịch bản đều do hai nhà sáng tạo Matt Stone và Trey Parker đảm nhiệm.
Dù vậy, yếu tố thực sự khiến The Stick of Truth mang đúng tinh thần của bộ phim nằm ở nhịp độ. Thể loại RPG thường có xu hướng dài dòng, thừa chữ và nhồi nhét quá nhiều tình tiết vô nghĩa (một nhược điểm mà Obsidian hay mắc phải), nhưng ở đây ta lại có một tựa game ngắn, súc tích và nhịp độ nhanh – giống hệt phiên bản truyền hình. Đây là một trò chơi hài hước về lũ trẻ con chơi nhập vai, và mọi luật lệ, chỉ số, trận chiến cùng các mô-típ của thể loại đều trở thành công cụ để pha trò.

Bạn sẽ vào vai một "ma mới", vừa mới chuyển đến South Park và nhập hội với Cartman cùng lũ bạn trong một trò chơi kiểu nhập vai hoành tráng. Bạn có thể tự do khám phá cả thị trấn. Đây là một thiên đường cho những khán giả lâu năm, chứa đầy chi tiết và những câu đùa đề cập đến bộ phim. Trong hành trình khám phá và hoàn thành nhiệm vụ, đứa nhóc sẽ kết bạn (có thể trở thành đồng đội) và tìm trang bị mới, cho phép bạn tuỳ chỉnh cả ngoại hình lẫn kĩ năng của nhân vật. Mỗi khu vực đều ngắn và chỉ có vài trận chiến, phần lớn có thể bỏ qua bằng cách tận dụng môi trường, chẳng hạn như đánh rắm vào ngọn nến để thiêu rụi kẻ địch gần đó. Điều này giúp giữ vững nhịp độ khẩn trương và tránh lặp lại.
Hệ thống chiến đấu theo lượt giống Paper Mario, trong đó bạn có thể cường hoá đòn đánh và đỡ đòn bằng cách bấm nút đúng thời điểm. Cơ chế này rất dễ và không cân bằng, nhưng mục tiêu chính của The Stick of Truth không phải là thử thách người chơi mà là gây cười. Bạn có thể nghe những lời cà khịa hài hước, dùng ma thuật rắm, né tinh hoàn khổng lồ và triệu hồi Jesus để thanh toán kẻ địch.

Chỉ kéo dài khoảng 10-15 giờ, trò chơi kết thúc trước khi trở nên nhàm chán hoặc cạn ý tưởng – điều mà tôi mong muốn nhiều RPG khác có thể học hỏi.
Phần tiếp theo, South Park: The Fractured but Whole (2017), đã chia tay Obsidian và chuyển sang studio nội bộ của Ubisoft, mang theo nhiều thay đổi. Bọn trẻ giờ đây vào vai siêu anh hùng và nhại lại phim Marvel và DC, nhưng trò chơi thiếu đi sự mới mẻ và tiết tấu nhanh của phần đầu. Thay vào đó là hệ thống nhân vật phức tạp hơn và các trận đấu chiến thuật theo ô, làm hài lòng một số người chơi, nhưng lại hơi lạc nhịp. Khi dành hàng giờ đồng hồ để đánh trận chiến thuật trong một trò chơi hài, bạn chẳng khác nào đang chơi Doom vì cốt truyện.
Dù vậy, cả hai phần đều là những trải nghiệm hân hoan cho các tín đồ South Park, đồng thời vẫn thú vị với cả người chưa xem phim. Ngoài kia có nhiều RPG sâu sắc hơn, nhưng rất ít tên tuổi có thể tạo nên nhiều tiếng cười như vậy. FE