Wizard's Crown

Wizard's Crown
Strategic Simulations, Inc., 1985. Apple II, Atari 8-bit, C64, Atari ST và MS-DOS

Dù rằng SSI đã từng phát hành RPG trước đây, Wizard’s Crown lại là tựa RPG đầu tiên do đội phát triển nội bộ tạo ra. Đây là một nhóm người chơi wargame kì cựu do Paul Murray và Keith Brors dẫn đầu, sau này sẽ tạo ra dòng Gold Box.

Wizard’s Crown là một tựa CRPG chiến thuật chơi theo lượt do công ty game yêu thích của tôi, SSI phát hành. Cốt truyện khá là đơn giản với một vùng đất bị tàn phá, một tên pháp sư tàn ác điên loạn nắm giữ McGuffin. Người chơi lập ra một đội với tám người hùng đồng hành đi khám phá khu vực, dần dần thu thập đủ kĩ năng và trang bị đặc biệt để tiêu diệt tên pháp sư tàn ác và mang vương miện của hắn về.

Game có 5 phân lớp: Chiến binh, Kẻ trộm, Tu sĩ, Kị binh và Phù thuỷ, nhưng cơ chế tạo nhân vật dựa trên hệ thống mua chỉ số (point-buy system), cho phép bạn tuỳ chỉnh chỉ số và kĩ nắng của nhân vật. Từ đó, bạn có thể tạo được một chiến binh mạnh mẽ thuần tuý chuyên dùng kiếm và khiên. Nhưng hệ thống cũng cho phép nhân vật có nhiều phân lớp như một Kị binh/Tu sĩ mặc giáp nhẹ và có vài điểm trị thương để phụ trợ cho Tu sĩ chính chuyên của đội.

Nhân vật không bao giờ tăng cấp, nhưng thay vào đó có thêm điểm kĩ năng để cải thiện khả năng sử dụng một số loại vũ khí nhất định, đỡ đòn với khiên, thẩm định vật phẩm, thi triển phép thuật, v.v.

Trong thành phố có một vài cửa hàng và quán rượu, nhưng phần lớn thời gian bạn sẽ loanh quanh trong các tàn tích cạnh bên, cố gắng tìm ra địa điểm mới và chiến đấu với các đối thủ tình cờ gặp trên đường.

Toàn bộ game xoay quanh một khu vực khá hạn chế: chỉ có một nửa thành phố tràn ngập tội ác, khu rừng phía Bắc thì đầy cướp, còn lại là tàn tích của nửa kia thành phố ở phía Nam.

Bạn sẽ di chuyển trên thế giới với góc nhìn 2D từ trên xuống qua bản đồ ô lưới, nhưng tổ đội vẫn có thể vào một số công trình và cửa hàng nhất định. Khi tổ đội vào một toà nhà hay hầm ngục cần khám phá, họ sẽ được đưa sang một bản đồ khác. Những kĩ năng phi chiến đấu rất quan trọng ở những khu vực này vì thường sẽ có cửa khoá và bí mật để khám phá.

Tương tự, khi tổ đội chạm trán với kẻ địch, game sẽ chuyển sang bản đồ chiến đấu có đầy đủ tường cũng như đồ đạc gây ảnh hưởng đến khả năng di chuyển và đường bắn.

Cơ chế chiến đấu là điểm sáng nhất của tựa game này. Ở đây bạn có thể thấy phong cách thiết kế mà sau này sẽ được sử dụng trong dòng Gold Box nổi tiếng, bắt đầu với Pool of Radiance của SSI vào năm 1988.

Bạn mở đầu trận chiến bằng cách sắp xếp vị trí của các nhân vật và cần lưu ý rằng hướng mặt của các chiến binh là rất quan trọng. Chỉ số phòng thủ sẽ hiệu quả hơn khi chống lại các đòn tấn công từ phía trước, nhưng các đòn tấn công từ phía sau thì lại gây hậu quả tàn khốc hơn.

Một khi trận chiến bắt đầu, bạn có thể thực hiện rất nhiều hành động. Nhân vật có thể nằm rạp xuống hoặc di chuyển ngoằn ngoèo để tránh tên, bỏ qua phòng thủ để tấn công liều lĩnh hơn, dành cả lượt để lên cung ngắm tên, dùng rìu phá huỷ khiên, che chắn trước kẻ thù đang tiếp cận, ẩn nấp, v.v. Ngoài điểm sinh lực, game còn có cả một hệ thống chấn thương chi tiết. Một đồng đội bất tỉnh có thể chết do mất máu trừ khi một nhân vật khác điều trị cho họ. Hơn thế, nếu một trận chiến kéo dài quá lâu, nhuệ khí sẽ giảm dần khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn.

Wizard’s Crown là tựa RPG yêu cầu chiến thuật cao nhất thời bấy giờ. Các trận chiến tựa như những điệu nhảy tao nhã: binh lính ở tiền tuyến bảo vệ các cung thủ và pháp sư ở phía sau, còn trị liệu sư hỗ trợ di chuyển ở hàng giữa.

Có đến hàng tá lựa chọn khi tạo nhân vật và bạn cũng có thể chọn biểu tượng đại diện cho các tướng trong trận chiến.
Sau khi chiến đấu bạn phải chữa trị cho các nhân vật một cách cẩn thận. Những tướng bất tỉnh sẽ bị bỏ lại nếu bạn cứ thế đi tiếp.

Tuy nhiên, nếu bạn đã quá mệt mỏi với các trận đấu chiến thuật dai dẳng với đoàn quân ngẫu nhiên của địch, Wizard’s Crown có một lựa chọn đặc biệt "Quick Combat" – game sẽ tự chiến đấu. Bạn chỉ cần theo dõi trạng thái của tổ đội và nhanh chóng ra lệnh rút lui khi thấy cần.

Điểm trừ của lựa chọn này là AI sẽ điều khiển không hiệu quả bằng người chơi, đặc biệt là với ma pháp, dẫn đến một vài trận tuy thắng nhưng tổn thất rất lớn. Nhưng điểm đau đầu thực sự là nếu bạn bỏ qua phần chiến đấu thì hầu như chẳng còn gì để làm trong game.

Vấn đề lớn nhất của Wizard’s Crown xuất phát từ sự giới hạn của bối cảnh nền. Đơn giản là trò chơi không có đủ đất để khám phá cho tương xứng với số giờ cần thiết để phá đảo game. Một khi bạn đã vượt qua phần đầu của thành phố thì sẽ chẳng còn gì nhiều cho bạn khám phá, nhưng khu rừng phía Bắc và tàn tích phía Nam có những kẻ thù rất khó bị đánh bại.

Vậy nên bạn sẽ dành một lượng lớn thời gian chạy qua chạy lại những nơi mà bạn đã vượt qua, cố gắng thu hút thật nhiều quái vật lang thang nhằm kiếm vài điểm kĩ năng và vật phẩm để bán. Wizard’s Crown yêu cầu bạn "cày cuốc" trong suốt nhiều giờ cho nhân vật đủ mạnh để đi tiếp.

Các nhân vật có thể bị thương theo nhiều kiểu khác nhau và có thể bị bất tỉnh kể cả khi vẫn còn đầy sinh lực.
The Eternal Dagger có thêm các tính năng mới như có thể giao tiếp, đầu hàng hoặc trốn tránh kẻ thù, nhưng vẫn khá là nhàm chán.

Phần game tiếp theo, The Eternal Dagger (1987), đã cố sửa những vấn đề này bằng cách thêm một bản đồ thế giới mới to hơn với nhiều loại địa hình và thậm chí là cả các câu đố. Đáng buồn thay, game cũng thêm một hệ thống mới mệt mỏi hơn, quản lí vi mô nhiều hơn, di chuyển nhiều hơn và đòi hỏi người chơi phải kiên nhẫn hơn. Game trở nên rắc rối hơn thay vì phức tạp hơn, trở thành một bước lùi từ bản game tiền nhiệm.

Tôi khó mà giới thiệu được Wizard’s Crown cho các thế hệ mới, nhất là khi loạt game Gold Box đã tối ưu được những điểm mạnh và mang đến trải nghiệm tốt hơn nhiều. Dẫu vậy, Wizard’s Crown sẽ luôn giữ một vị trí đặc biệt trong lòng tôi.

Khi tôi còn là một thiếu niên, bố tôi đã mua bản Atari PC của game này cho tôi dù hồi đó tôi chưa thể tiến xa lắm trong game. Đến năm 2015, trong nhiều ngày tôi trông nom người bố ốm yếu liệt giường sắp từ giã cõi đời, tôi đã cho ông thấy màn hình kết thúc game của Wizard’s Crown khi tôi phá đảo game. Tôi đã hỏi xem ông còn nhớ đã mua cho tôi tựa game này không và ông đã nở một nụ cười ấm áp với tôi. Vài ngày sau ông qua đời.

Nên cho dù không thể đề xuất game cho người khác nhưng tôi không hề hối hận về thời gian đã dành để chơi tựa game này. Một lần nữa, cảm ơn bố nhiều. DT