Divine Divinity

Game RPG đầu tiên của Larian có tên là The Lady, the Mage & the Knight, được phát triển cùng với Attic Entertainment. Dự án đã bị hủy năm 1999, nhưng rồi được tận dụng lại để trở thành Divine Divinity. Bản Divinity Anthology có đính kèm quà tặng là bản demo thời đầu của game, cùng các tài liệu thiết kế.
Divine Divinity của Larian Studios đã phải chịu một tiếng xấu không đáng có kể từ khi phát hành. Lí do là nó ra mắt vào năm 2002, giai đoạn mà vô số các "bản sao Diablo" mọc lên như nấm. Thậm chí chỉ cần nhìn qua vài bức screenshot, hoặc chơi chừng nửa tiếng, nhiều người sẽ nghĩ ngay đây lại là một game nhái Diablo. Và thế là danh xưng ấy cứ bám lấy nó cho đến tận bây giờ, cho dù thực tế Divine Divinity còn hơn thế rất nhiều.
Đúng là trò chơi có khá nhiều yếu tố quen thuộc của thể loại "chém quái" (hack-and-slash). Giống như bao game khác, ta sẽ bắt gặp giao diện đặc trưng, hệ thống "loot" ngẫu nhiên với hàng tá vật phẩm, bầy quái vật lúc nhúc và cơ chế chiến đấu cơ bản.
Nhưng đó chỉ là bề nổi. Chỉ khi dành vài giờ để tìm hiểu kỹ, người chơi mới thấy được những nét đặc sắc của Divine Divinity. Điểm dễ nhận thấy nhất chính là hệ thống nhân vật, "chất RPG" hơn hẳn so với các game hack-and-slash thông thường. Game gần như không có giới hạn lớp nhân vật. Mọi nhân vật đều có thể học bất kỳ kĩ năng nào theo ý muốn và còn sở hữu nhiều kĩ năng phi chiến đấu như móc túi, lén lút, mặc cả hay luyện dược.

Danh tiếng của nhân vật được ghi nhận và thay đổi theo các sự kiện trong game. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến giá cả của thương nhân và thái độ của cư dân với bạn, khoá hoặc mở ra các nhiệm vụ mới khác nhau.
Nhưng điểm khác biệt nhất khiến Divine Divinity trở thành một game RPG thực thụ chứ không chỉ là game chém quái chính là việc trò chơi không sử dụng hệ thống tạo nội dung ngẫu nhiên. Mọi bản đồ, nhiệm vụ và hội thoại đều được thiết kế thủ công, chỉ có loot là ngẫu nhiên. Nhờ vậy, trải nghiệm khám phá rất phong phú: bản đồ thế giới rộng lớn, hầm ngục và hang động đầy bí ẩn và nhiều câu đố. Một trong những cơ chế độc đáo chịu ảnh hưởng trực tiếp từ Ultima VII là tương tác môi trường.
Hầu như mọi vật phẩm trong game đều có thể nhấc lên hoặc di chuyển, đôi khi để lộ hòm báu hoặc lối đi bí mật bên dưới. Nhiều món đồ còn có thể kích hoạt những hiệu ứng ẩn, thưởng cho người chơi chịu khó khám phá và tinh ý. Đôi khi, việc "lục lọi" này dẫn đến những phát hiện thú vị, thậm chí hơi giống với việc lạm dụng lỗi game. Chẳng hạn như việc phát hiện ra một chiếc giường không hề có cân nặng, nên người chơi có thể nhét cả chiếc giường vào ba lô của mình. Nhưng chỉ chạy quanh khắp bản đồ để lục lọi cũng là một cái thú, bởi đồ hoạ của Divine Divinity rất đẹp mắt và âm nhạc thì thực sự tuyệt vời.
Đáng chú ý là Divine Divinity không chỉ tập trung vào chiến đấu, có những chương mà bạn hầu như chẳng phải rút vũ khí trong một thời gian dài. Thay vào đó, bạn sẽ lang thang trong các thị trấn, trò chuyện với dân làng, làm nhiều nhiệm vụ, khoắng sạch đồ và săn tìm bí mật. Game còn có nhiều khu dân cư với chủ đề và vấn đề riêng để bạn giải quyết. Những chương chơi "bình yên" này càng thú vị hơn nhờ lối viết dí dỏm, thứ đã trở thành thương hiệu của Larian.

"[...] Những game RPG tôi yêu thích nhất đều xoay quanh việc phát triển nhân vật thật tốt. Để làm được điều đó, tôi nhận ra cần có một số yếu tố: tự do xây dựng nhân vật theo phong cách chơi của riêng bạn, động lực để bạn gắn bó với nhân vật đó và một thế giới tương tác phù hợp với cách mà bạn phát triển nhân vật (từ môi trường đến kẻ thù)."
– Swen Vincke, nhà sáng lập và CEO của Larian
Không chỉ đơn thuần được viết tốt, các đoạn hội thoại còn thực sự hài hước, thường sử dụng lối châm biếm nhẹ nhàng, đùa cợt với cả thể loại kì ảo, đôi khi còn tự giễu chính mình. Nhờ vậy, ngay cả những nhiệm vụ kiểu "chạy việc vặt" vốn rất nhàm chán cũng trở nên thú vị hơn vì bạn luôn có thể mong đợi một cú twist nho nhỏ.
Tuy nhiên, sẽ không công bằng nếu không nhắc đến điểm yếu lớn nhất của Divine Divinity: đoạn kết. Có vẻ như game ban đầu được thiết kế đồ sộ và tham vọng hơn khả năng thực hiện của cả đội ngũ phát triển lẫn nhà phát hành, dẫn đến chương cuối bị làm rất vội. Hầu hết những nét độc đáo của game biến mất, thay vào đó là những trận đánh tuyến tính liên tục với quái vật trâu bò và nhàm chán. May mắn là người chơi vẫn có thể chạy thẳng đến cuối mà bỏ qua hầu hết kẻ thù.

Nếu bạn thực sự không thích chiến đấu kiểu hack-and-slash, thì Divinity có thể không phải gu của bạn. Nhưng cá nhân tôi thích việc game đôi lúc đưa ra những thử thách khá khó, nhưng lối chơi của game cũng cho phép người chơi hành động tuỳ ý mình, thậm chí có thể "phá luật" để vượt qua thách thức ấy.
Tổng kết lại, Divine Divinity là một game thú vị, không hề hoàn hảo, nhưng hấp dẫn đến mức khó tin và đủ dài để giữ chân bạn hàng tuần liền. Đây là một trong những game khiến bạn phải tự hỏi: "Một game mà chỉ có mớ nhiệm vụ vặt và những trận đánh lặp lại sao lại gây nghiện đến vậy chứ?"
Đây cũng là khởi đầu cho toàn bộ dòng game Divinity. Beyond Divinity (2004) là phần hậu bản nhàm chán, nhưng các phần sau, đặc biệt là Divinity II và Divinity: Original Sin đều rất đáng chơi. Đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa và nghĩ rằng Divine Divinity chỉ là một bản sao của Diablo. Bởi vậy là sai rồi. Hãy khắc cốt ghi tâm điều đó nhé. DR

Âm nhạc của toàn bộ series Divinity được sáng tác bởi Kirill Pokrovsky, cố nhạc sĩ người Nga với phong cách kết hợp giữa dàn nhạc cổ điển và điện tử hiện đại, tạo nên dấu ấn đặc trưng cho thương hiệu này.